Xin chào, tôi là Diễm Nguyễn( Nguyễn Kiều Diễm)
Sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nhỏ tại Hải Hậu, Nam Định.
Trong gia đình tôi có 1 người anh rất thích chơi thể thao đặc biệt là bóng bàn nên từ những năm đầu học tiểu học đã được anh đưa đi xem thi đấu bóng ở rất nhiều nơi. Lần đầu tiên được xem đánh bóng bàn, tôi đã hết sức ngạc nhiên tại sao 1 cây vợt nhỏ xíu có thể đỡ được quả bóng đang lăn với tốc độ nhanh như thế? Ngay sau ngày hôm đó với niềm hứng khởi, anh đã dạy cho mình các bước cơ bản như cầm vợt, tâng bóng, tự đánh bóng vào tường,.. trong gần 1 tháng. Nhưng chắc chắn điều đó vẫn còn quá khó với một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi nên anh đã dừng dạy mình kể từ đó.
Mãi lên năm lớp 5, may mắn được vào đội thi thể thao của trường với bộ môn chạy xa mình lại lần nữa được tiếp xúc với bóng bàn. Với kĩ năng cơ bản đã học mình nhanh chóng xin sang được đội thi đấu bóng bàn không chút khó khăn. Từ hôm đó trong suốt hơn 3 tháng đi huấn luyện ở rất nhiều trường học, các câu lạc bộ khác nhau từ sáng đến tối muộn. Chính vì là con gái, lại nhỏ tuổi được mọi người yêu mến, cưng chiều chỉ dạy tận tình nên kỹ năng của mình thay đổi nhanh chóng. Và lần đầu tiên, mình đạt giải nhất huyện, nhì tỉnh và ba cấp quốc gia khi mình 11 tuổi.
Lên cấp 2 trung học cơ sở mình tập trung lao vào việc học hành, COVID 19 bùng nổ chính vì thế không dành quá nhiều thời gian chơi bóng bàn, gần như các giải đều rất thấp cao nhất chỉ có nhì huyện và không có giải tỉnh nào.
Lên trung học phổ thông, sau gần 3 năm không đứng vợt khiến mình dường như "mất tay". Mình lại lao vào tập luyện kể cả những kĩ năng cơ bản nhất đến khó nhất trong vòng 2 tháng. Không phụ sự kì vọng của thầy và mọi người năm lớp 10 ấy mình đã đạt nhất tỉnh giành huy chương vàng đầu tiên môn bóng bàn cho ngôi trường của mình.
Cho đến tận bây giờ khi đang là sinh viên, những lúc rảnh rỗi tôi vẫn dành thời gian cho nó như một sự rèn luyện sức khỏe cho chính bản thân mình.